Vì tôi lỡ có thai 4 tháng, bố lại đang ốm nặng nên nhà trai chỉ mang mâm này đến hỏi cưới. Mẹ anh còn vênh váo nói với mẹ em rằng: “Nhà tôi cưới cho là may, để vài hôm nữa ông ấy lăn ra thì con gái nhà bà cứ xác định cả đời này ma nó lấy”

Nhà họ nghĩ rằng vì tôi có bầu trước nên muốn làm gì nhà tôi cũng phải nghe theo.

Mẹ tôi vừa đưa tôi đi khám thai, em bé được gần 4 tháng rồi, trộm vía phát triển rất tốt mà tôi cũng không nghén ngẩm gì. Từ lúc có bầu đến giờ tôi còn thấy mình khỏe mạnh hơn bình thường, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn nên công việc tôi vẫn làm được tốt, thậm chí còn đủ sức khỏe để nhận thêm việc sếp giao.

Tôi cũng dự định đi làm đến sát ngày sinh rồi mới nghỉ, nếu đủ sức khỏe thì đi làm đến lúc lên bàn đẻ luôn cũng được. Thật ra đi làm cũng là một cách giúp tinh thần thoải mái hơn. Kì lạ là bình thường người ta thấy đi làm áp lực đủ thứ, nhưng với một người phụ nữ đang mang thai thì lại cảm thấy nếu không có công việc dường như bản thân bị tách biệt với xã hội, như vậy còn căng thẳng hơn.

So với thời điểm mới phát hiện mình có em bé thì hiện tại tôi thấy bản thân đã rất ổn rồi, còn nhớ hồi mới thử thai lên 2 vạch tôi đã khóc đến mức bị xuất huyết mắt phải đi viện điều trị. Nếu bố mẹ không ở bên cạnh tôi vào thời điểm đó, tôi không biết mình sẽ còn nghĩ quẩn đến thế nào nữa.

À! Phải nhắc đến bà nội tôi chứ, người bà gần 80 tuổi của tôi đã giúp tôi mạnh mẽ hơn rất nhiều để có thể vui vẻ, thoải mái tinh thần chờ đón con.

Thời điểm đó, khi phát hiện mình có em bé, tôi đã nhắn cho bạn trai mình. Chúng tôi yêu nhau cũng hơn 3 năm, lúc ấy tôi không ngờ câu tôi nhận được từ người mà mình từng tin tưởng lại là câu nói như hất chậu nước lạnh vào mặt.

– Thôi chết rồi! Sao em lại bất cẩn thế? Mẹ anh mà biết thì chết, mẹ mắng anh chết!

Ngay từ giây phút ấy tôi đã phần nào hiểu rằng đây không phải người đàn ông mà mẹ con mình có thể dựa vào. Thế nhưng trong tình huống ấy, tôi chỉ có thể im lặng chứ chẳng làm gì khác.

Sau đó, anh ta đưa tôi về ra mắt bố mẹ mình. Ngày hôm đó bố anh ta còn không có mặt ở nhà, chỉ có mỗi bác gái ngồi ở đấy. Từ đầu đến cuối, tôi chào hỏi bác đều không nói năng gì hết. Tôi có cảm giác như mình là thứ tội đồ không thể tha thứ được. Rõ ràng việc có em bé là cả tôi và người yêu đều góp phần, thế nhưng tại sao tôi lại trở thành kẻ duy nhất mang tội?

Ngược lại, khi biết tôi có bầu, bố mẹ tôi không hề có phản ứng nào thái quá, chỉ hỏi tôi bên nhà trai có ý kiến gì không. Tôi cũng kể sơ qua sự việc thì bố cũng bảo để đợi bên nhà họ sang rồi tính tiếp, việc của tôi bây giờ là nghỉ ngơi để dưỡng thai.

Cái ngày mà nhà người yêu sang bàn chuyện cưới hỏi, cả nhà tôi bị ngỡ ngàng vì họ xách theo bát cơm quả trứng đến trong khi bố tôi đang ốm nặng.

Bác gái vào nhà rồi mang cái ánh mắt dò xét y như lần trước gặp tôi để nhìn khắp nhà rồi đánh giá. Lúc ngồi vào nói chuyện, bà nội tôi còn không thèm ngồi vào, chỉ nằm trong phòng nghe radio.

“Nhà tôi cưới cho là may, để vài hôm nữa ông ấy lăn ra thì con gái nhà bà cứ xác định cả đời này m::a nó lấy”

Mẹ tôi nào có kịp phản ứng gì đâu, bà nội tôi đi từ trong ra với cái chổi quét nhà rồi ra ngay bàn uống nước quét lấy quét để. Quét xong bà đứng chống nạnh sang sảng nói từng câu.

– Chị có biết ngày xưa người ta cầm chổi ra quét nhà trước mặt khách nghĩa là sao không? Là chúng tôi đuổi khách đấy! Tôi nói cho nhà chị biết, cháu tôi không tự nhiên chửa được. Chúng tôi đang cho nhà chị cơ hội được nhận con nhận cháu, nếu cảm thấy không cần thì thôi. Các người c:::út về hết đi, mang cả cái thứ kh::ốn n::ạn kia về đi. Con trai tôi có làm sao thì vợ nó vẫn nuôi được con được cháu nó, không cần nhà các người”.

Bà nội đã ra mặt thì bố mẹ tôi cũng không lên tiếng nữa, mẹ tôi không nói gì ra mở cổng đợi họ về.

Tối hôm đó, bà nội sang nói chuyện với tôi, bà bảo thái độ người ta đã coi thường mình như vậy rồi thì khó sống lắm. Nếu tôi vẫn chọn về nhà họ thì để bà và bố mẹ tính tiếp, bà tôn trọng quyết định của tôi.

Ngay từ giây phút ra mắt mẹ người yêu tôi đã phần nào đoán ra được việc này rồi nên tôi có sự lựa chọn riêng của bản thân. Đó là lý do vì sao mẹ tôi là người đưa tôi đi khám thai chứ không phải là bố đứa bé trong bụng.