Tôi si::nh con thứ 3 vẫn là con g::ái mẹ chồng không thèm nhìn mặt cháu, gh::ét con dâu như chan tương đổ mẻ. Tôi cứ tưởng chồng sẽ hiểu và thương vợ con. Ai ng::ờ 1 ngày tôi ch::ế::t trân khi bước vào căn phòng mà chồng với bồ chung sống. K::inh kh::ủng hơn họ đã có với nhau 1 cậu con trai kháu khỉnh, mẹ chồng chị còn thường xuyên tới đây thăm cháu. Ả ta lên mặt thá::ch th::ức: “Lo::ại đà::n b::à không biết đ::ẻ như chị, sớm muộn gì cũng bị đ::á ra khỏi cửa”. Tôi đã bị dồn tới đường cùng, quyết định cho cả nhà chồng và ả nhân tình 1 trận ê hề, không ai có quyền cư::ớp miếng cơm manh áo của các con tôi…

Hạnh thấy mình là người may mắn. Mấy  ai có được một người chồng đẹp trai, giàu có lại yêu thương vợ con hết mực như thế. Nhưng Hạnh vẫn buồn vì cô có hai đứa con gái mà nhà chồng lại rất coi trọng việc sinh con trai nối dõi. Dòng họ nhà chồng kinh doanh lớn, cả một cơ ngơi đồ sộ luôn cần một người con trai để kế nghiệp.

Mẹ chồng tuần nào cũng gọi Hạnh vào. Bà vừa xỉa răng vừa đay nghiến:

Thấy mẹ chồng quát mẹ đẻ, cô dâu 19 tuổi ôm bụng bầu đi ra làm

– Cô làm thế nào thì làm, nhà này không thể không có con trai nối dõi. Nếu cô không sinh con nữa tôi sẽ cưới vợ khác cho con trai. Cái giống đàn bà không biết đẻ chỉ làm lụn bại cơ nghiệp nhà chồng.

Dù không muốn, nhưng Hạnh đành mang thai lần thứ 3. Khi thai được 4 tháng, bác sĩ bảo lần này cô lại mang thai con gái. Hạnh khóc nấc lên. Chồng Hạnh khi ấy lại ôm cô vào lòng, bảo không sao, anh không hề quan trọng chuyện trai hay gái. Đứa nào cũng là con và anh sẽ yêu thương con hết mực.

Khi Hạnh sinh con mẹ chồng không thèm đếm xỉa tới, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không. Sợ cô mệt, chồng thuê cho cô hẳn hai người giúp việc. Một người chăm em bé, người kia dọn dẹp nấu ăn. Dù bị mẹ chồng chì chiết, đay nghiến nhưng Hạnh cũng phần nào an ủi vì luôn nhận được sự quan tâm từ chồng.

Một hôm, bạn thân của Hạnh gọi bảo thấy chồng Hạnh đi cùng với một người đàn bà vào chung cư. Nơi này bạn mới dọn đến ở. Chồng Hạnh còn khoác tay người đàn bà đi vào cầu thang trông rất hạnh phúc.

Hạnh cười xòa, chắc là bạn nhìn sai, chứ chồng cô không đời nào như vậy. Sự khẳng định của Hạnh làm bạn cũng lung lay. Bạn tặc lưỡi, ừ chắc mình nhìn nhầm. Một tuần sau bạn gọi, lại thấy chồng Hạnh mở cửa ô tô cho người đàn bà này, cử chỉ lại rất thân thiết. Nhất định bạn không nhìn nhầm.

Tôi chết trân như pho tượng khi người phụ nữ trước mặt nói: 'Chồng chị chả có quan hệ gì với tôi cả, chỉ là chúng tôi có với nhau một đứa con' - Ảnh 1
Ảnh minh họa: Internet

Hạnh băn khoăn, không lẽ trên đời này có người giống chồng mình đến thế. Suy nghĩ mãi cũng không an lòng, Hạnh đành tự mình đi tìm câu trả lời. Buổi sáng, Hạnh gửi con, thuê một chiếc xe đi theo ô tô của chồng. Anh vào công ty làm việc, cô ngồi quán cà phê đối diện. Trong lòng cô vẫn tin bạn mình nhìn sai, vì từ trước đến giờ chồng chưa bao giờ làm vợ phải buồn.

Giờ nghỉ trưa, chồng Hạnh lên ô tô lái xe rời công ty. Xe vòng vèo rất nhiều con đường, rẽ ngang rẽ dọc đi ra ngoại thành. Cô theo sau mà lòng như lửa đốt. Hạnh tự hỏi, anh đi đâu.

Anh dừng xe trước một chung cư ở khá xa trung tâm thành phố. Anh mở cửa, dưới hành lang đã có một người đàn bà đứng đợi. Hai người ôm nhau thắm thiết rồi dắt tay nhau lại thang máy. Từ xa đứng nhìn, mỗi hành động của chồng như mỗi nhát dao đâm vào tim cô. Hạnh cứ đứng trân trân như thế gần hai tiếng đồng hồ. Rồi anh bước ra, trước khi lên xe còn không quên để lại một nụ hôn cho người đàn bà kia.

Đợi chồng đi rồi, Hạnh đi theo người đàn bà. Cô ta bước lên lầu 10, phòng đầu tiên. Hạnh bấm cửa, cô gái mở cửa, nhếch mép cười khinh bỉ khi nhìn thấy Hạnh:

– Ồ, vợ anh Minh. Chị tìm đến đây sớm hơn tôi nghĩ.

Cơn giận trào lên làm Hạnh nói đứt quãng:

– Chị biết tôi là vợ anh Minh sao?

Cô gái cười khẩy, mở cửa cho Hạnh bước vào. Căn chung cư hạng sang, đồ đạc sang trọng không thua gì nhà Hạnh. Trên tường một bức ảnh một cặp đôi hạnh phúc. Một người là chồng Hạnh, còn người kia là cô gái này đây.

Thấy Hạnh chết trân nhìn tấm hình, cô ta cười phá lên:

– Chị ngây thơ quá. Tôi biết chị là vợ của anh Minh từ lâu lắm rồi. Mà có sao đâu, ngoài tờ giấy kết hôn tôi cũng sống đầy đủ thua gì một vợ giám đốc như chị? Đây là căn nhà hạnh phúc của chúng tôi.

Rồi cô ta đưa tay chỉ vào mặt Hạnh:

– Chị chỉ là bức bình phong của một gia đình hạnh phúc mà anh ấy cần để xã hội nhìn vào. Chị như con chó ngu dốt, được cho ăn là sẽ nằm im chủ về.

Hạnh gào lên:

– Cô im đi.

Cô gái lại tiếp tục bằng một giọng điệu mỉa mai, đay nghiến:

– Chị hỏi tôi là  ai ư. Tôi chẳng là gì của chồng chị cả, chỉ là chúng tôi có chung với nhau một đứa con. Mà con tôi lại là con trai. Anh Minh đã lập một tài khoản ngân hàng, trong đó có một số tiền đủ để tôi nuôi con suốt đời. À, mà chị ngây thơ lắm. Bà nội của con tôi vẫn đến đây thăm cháu thường xuyên đấy. Loại đàn bà không biết đẻ như chị, sớm muộn gì cũng bị đá ra khỏi cửa.

Hạnh hai tay ôm lấy ngực, cô không còn đủ sức đứng vững nữa. Tất cả chỉ là dối trá: Cái vỏ bọc hạnh phúc, một người chồng mẫu mực thương yêu vợ, quan tâm cho con từng ly từng tí một. Chồng cô lại khốn nạn đến thế sao?

Đúng lúc ấy, một đứa bé khoảng năm tuổi từ trong phòng chạy ra. Chị run rẩy, trời ơi nó giống chồng chị như đúc.

Nó bằng tuổi con gái lớn của chị. Vậy là đã từ rất lâu rồi, chồng chị lừa dối để chung sống với người đàn bà này. Hằng ngày anh vẫn mang một bình phong của người chồng đạo đức để về nhà với vợ con. Chị đau đớn ôm ngực chạy ra ngoài. Nước mắt chị trào ra, bây giờ chị phải làm sao đây?