Tối đó về nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi, nhìn con đang chơi giữa nhà rồi bắt đầu quan sát. Thằng bé có mũi cao giống mẹ, mắt to tròn và cười duyên như cô ấy chỉ có làn da đen là giống bố. Tôi thì vẫn tin nó là con mình, vì từ xưa đến giờ vợ yêu mỗi tôi rồi cưới. Hơn nữa, con người cô ấy cũng chẳng phải loại đàn bà lăng nhăng gì. Trước đây nhiều người giàu có tán tỉnh nhưng vợ tôi chẳng thèm vì thế tôi tin tưởng vợ tuyệt đối. Tối đó, tôi chợt nghĩ ra ý tưởng thử lòng vợ cho vui, thấy vợ tắm rửa xong đang định đi ngủ thì tôi gằn giọng:
– Hôm qua thằng Hải bảo nó bị vợ phản bội, tôi cũng xét nghiệm ADN rồi, bác sĩ bảo thằng bé không phải con tôi. Cô giải thích đi.
Nghe đến đó, con vợ tôi sững sờ:
– Anh nói sao cơ, anh biết chuyện thằng Phòng không phải con anh ư?
– Sao cơ, tôi chỉ đùa hóa ra là thật ư?
Nhìn tôi sửng sốt, vợ tôi bật khóc quỳ gối:
– Em xin lỗi, là lỗi của em. Mong anh tha tội, em không cố ý đâu, hôm đó em say quá, em không nghĩ anh ta lại dám làm vậy. Em sai rồi.
– Cô… cô cũng ngoại tình thật ? Tôi chỉ đùa thế mà cô đã khai ra rồi ư? Khốn nạn, tại sao phụ nữ trên đời này đều đáng kinh tởm như vậy cơ chứ. Tôi đã làm gì sai, tôi làm gì có lỗi với cô hả, cút ra khỏi nhà tôi ngay, nhanh lên.
Vợ tôi ôm con qua phòng bên cạnh ngủ mặc kệ em đập cửa chửi bới. Cả đêm đó, tôi không chợp mắt được chút nào, chỉ chờ trời sáng để đưa con đi xét nghiệm ADN thật xem sao. Đầu óc tôi khi ấy mông lung lắm. Nhìn con ngây thơ nhìn mình mà tim đau nhói.
Chờ đợi kết quả trong vô vọng, tôi như hóa điên không tin nổi vợ lại khốn nạn như vậy. Đến lúc bác sĩ đưa kết quả tôi vẫn run, giở ra thấy thằng bé 100% là con mình tôi vừa mừng vừa điên. Tối đó, con vợ tôi về đến nhà nhìn tôi với con mắt hình viên đạn:
– Thế nào xét nghiệm chưa?
– Con điên, sao mày lừa tao?
– Ai bảo cái tội trêu ngu.
– Bố con điên, làm tao mất đống tiền với mất thời gian xin nghỉ việc, bộ vui lắm hả?
– Đúng vậy quá vui haha, ai kêu trêu điên bà làm gì.
Nói rồi con vợ tôi lăn ra cười ngặt nghẽo:
– Đây đâu rảnh mà đi cặp bồ, cho chừa cái tội không tin tưởng vợ. Ngu thì c/h/ế/t chứ bệnh tật gì con trai nhỉ, lại đây mẹ yêu cái nào.
Nhìn con vợ cười khoái chí tôi vừa điên vừa buồn cười, nhưng dù sao con mình là tốt rồi. Vụ đó nó làm tôi hú hồn hú vía. Cứ ở với con hâm hâm dở dở như nó đôi lúc đau tim phết các bác ạ.
Mỗi lần nhắc đến con vợ tôi là tôi lại vừa buồn cười vừa điên các bác ạ. Tính tôi vốn đã lầy nhưng nó lại còn lầy hơn cả tôi nữa. Nhớ hồi xưa yêu nhau, suốt ngày nó rủ tôi ra chùa ăn trộm xoài của nhà bên cạnh. nhiều hôm chó sủa inh ỏi với chủ nhà rượt đuổi 2 đứa chạy bở cả hơi tai thế nhưng nó vẫn cười khoái chí lần sau rủ tôi đi hái trộm tiếp.
Tôi bảo, muốn ăn thì em mua cho mà ăn nhưng nó nhất quyết bảo: “Ăn đồ ăn trộm mới ngon chứ mua thì nói làm gì”. Hồi đó học đại học rồi mà nó vẫn như trẻ con, cứ chiều chiều là ôm bóng đi đá với lũ trẻ con ở gần xóm trọ, bọn trẻ toàn gọi vợ tôi là “đại ca”, vợ tôi nói gì chúng nghe răm rắp.
Hôm nào vợ tôi ốm là cả lũ chạy qua thăm, đứa thì dúi cho gói bim bim đứa thì cho hộp sữa. Nhìn cảnh đó tôi cũng thấy phì cười và vui lây. Tôi vẫn nhớ lần tôi đưa nó về nhà ra mắt gia đình, nhân lúc bố mẹ đi vắng nó rủ tôi ra vườn hái nhãn.
Tôi chưa kịp trèo lên thì nó đã leo lên gần ngọn ngồi chễm chệ ăn rồi, bố mẹ tôi về hú hồn hú vía còn nó chỉ biết nhe răng cười, tôi thì gãi đầu ái ngại. Mẹ tôi cứ bảo:
– Mày với nó cưới nhau về có mà đổ đình đổ chùa.
– Thế mới vui mẹ à, tính cô ấy hơi tưng tửng nhưng hiền lành tốt tính chẳng để bụng ai bao giờ.
Cưới nhau về hồi chưa có con bọn tôi vui lắm, đi chơi hẹn hò suốt ngày. Tối đến 2 vợ chồng lại cày phim chưởng, có hôm xem hăng máu quá đêm nằm ngủ mơ vợ đá tôi phát vào mắt lệch cả hàm, phải ăn cháo nguyên 1 tuần.
Cuộc sống của chúng tôi tuy không giàu có cao sang nhưng lúc nào cũng vui vẻ, luôn rộn rã tiếng cười. Dù không nói ra những tôi rất yêu vợ và luôn mong chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời.