Tôi chết lặng khi chồng kiên quyết bỏ đi, mặc cho vợ níu kéo, khóc lóc nài nỉ.
Dạo gần đây, mỗi khi đọc những bài viết liên quan đến vợ cũ của chồng, tôi lại cảm thấy buồn lòng và u uất. Bởi tôi cũng là một người đến sau, là vợ thứ hai của chồng mình. Trước đó, tôi cũng từng lấy chồng nhưng chưa kịp có con thì ly hôn. Nguyên nhân dù đến từ hai phía nhưng tôi không bao giờ muốn trải qua những ngày tháng đau khổ hậu ly hôn thêm một lần nào nữa. Nó như bóng đen ám ảnh, khiến tôi sợ hãi mỗi khi nghĩ đến và cũng không còn ý chí giải thoát cho bản thân ở cuộc hôn nhân thứ 2.
Vì thế, khi đến với Hoàn, chồng hiện tại, tôi đã nói với anh rằng dù có chuyện gì thì chúng tôi đừng bao giờ rời xa nhau. Anh đồng ý bởi chính anh cũng đã từng ly hôn một lần. Chúng tôi như tìm thấy sự thấu hiểu và nhanh chóng kết hôn chỉ sau vài tháng quen biết ngắn ngủi. Trong thời gian đó, tôi cũng không kịp tìm hiểu lý do anh và vợ cũ ly hôn, chỉ biết họ không hợp nhau.
Làm vợ chồng rồi, tôi mới nhận ra mình vội vàng quá. Chồng tôi vẫn còn vương vấn vợ cũ. Nếu có ai nhắc đến vợ cũ, anh sẽ buồn bã hoặc thất thần một lúc. Đám cưới tôi, vợ cũ anh cũng đến dự. Thấy cô ấy, tôi mới ngầm hiểu tại sao Hoàn vẫn còn lưu luyến người cũ. Cô ấy quyến rũ, sang trọng, thần thái ngút ngàn chứ không phải kiểu người chân chất, giản dị như tôi.
Sống với nhau càng lâu, tôi càng khổ tâm vì những chuyện liên quan đến vợ cũ của chồng. Bởi mỗi khi cô ấy gọi, Hoàn đều bỏ mặc tôi để đến bên vợ cũ, bất kể thời gian nào hay thời tiết ra sao. Đưa tôi đi ăn, đi chơi, chẳng biết cố tình hay vô ý mà anh đều đưa tôi đến những nơi mà hai người họ từng đến. Cứ như tôi là thế thân cho vợ cũ của anh vậy. Tôi nhận ra điều đó nên càng đau lòng nhiều hơn, càng tự trách mình vì đã quá nông nổi, chưa tìm hiểu kĩ đã vội chui đầu vào cuộc hôn nhân thứ hai.
Tôi cũng gây sức ép, buộc chồng phải lựa chọn giữa tôi với vợ cũ. Nếu anh còn tình cảm với cô ấy thì cứ mạnh dạn tái hôn, chứ đừng có kiểu qua mặt tôi, đừng xem tôi là thế thân cho ai cả. Hoàn bực bội gắt gỏng, cho rằng tôi suy nghĩ thái quá, phóng đại mọi chuyện lên. Anh nói dù đã ly hôn thì anh với cô ấy vẫn còn tình nghĩa, không phải kiểu người “qua cầu rút ván” nên tôi đừng ghen tuông vớ vẩn. Để tôi tin tưởng, chồng còn tự động xóa số điện thoại của vợ cũ.
Hôm thứ 3, vợ chồng tôi đang ngủ thì điện thoại Hoàn reo lên. Tôi nhìn 3 số cuối thôi là đã dự cảm không hay vì đó là số điện thoại của vợ cũ anh. Anh bắt máy, nói gì đó rồi giả vờ bảo bạn thân bị đau bụng, anh phải đến đưa họ đi viện. Tôi kéo tay chồng lại, nói rằng mình biết đó là số của vợ cũ anh và xin anh đừng đi. Chồng hất tay tôi ra, thẳng thắn nói cô ấy bị đau dạ dày, cần anh qua giúp. Và rồi trước sự níu kéo và bất lực của tôi, Hoàn vẫn bỏ đi, đến rạng sáng mới trở về. Anh đi rồi, tôi như muốn nổi điên lên, trong lòng vừa bấn loạn vừa tuyệt vọng về cuộc hôn nhân thứ 2.
Từ hôm đó đến nay, chúng tôi vẫn còn giận nhau. Chồng cho rằng tôi ích kỉ, nhỏ nhen. Tôi lại ghen tuông và lo sợ cuộc hôn nhân thứ hai sẽ tiếp tục đổ vỡ. Phải làm sao để chồng toàn tâm toàn ý với gia đình mới bây giờ?