11 giờ đêm, mẹ chồng gọi điện đến trong trạng thái xúc động mạnh. Bà vừa khóc vừa năn nỉ tôi hãy cứu lấy em chồng thêm một lần nữa thôi.
Em trai chồng tôi năm nay đã gần 30 tuổi nhưng không có việc làm, chỉ nằm dài ở nhà chơi game hoặc đi tụ tập bạn bè nhậu nhẹt. Bố mẹ chồng tôi khuyên nhiều lần, thậm chí năn nỉ, van xin cậu ấy tìm việc nhưng cậu ấy vẫn bỏ ngoài tai. Có lần, chồng tôi về còn đe dọa em trai, bảo sẽ không cho cậu ấy tiền tiêu vặt mỗi tháng nữa vì còn phải lo cho gia đình. 5 năm nay, tháng nào chồng tôi cũng phải chuyển cho em trai 4 triệu. Chưa kể mỗi lần em chồng gây nợ nần thì người đứng ra gánh vác luôn là vợ chồng tôi.
Lần đầu tiên, chúng tôi phải trả cho em chồng 55 triệu. Lần thứ 2 là 90 triệu, cách lần thứ nhất chưa tới 1 năm. Lần gần đây nhất là 43 triệu. Chưa tính tới những lần em chồng gây nợ với những khoản tiền nhỏ hơn. Cũng vì chuyện của em chồng mà vợ chồng tôi mâu thuẫn, lục đục suốt. Tôi không chấp nhận chuyện mình bươn chải, chẳng có thời gian nghỉ ngơi để kiếm tiền nhưng lại phải dùng tiền đó để trả nợ cho người khác. Như thế thì tôi lấy động lực ở đâu mà cố gắng phấn đấu nữa?
Hơn 1 năm nay, em chồng đã biết điều hơn khi không hỏi xin tiền anh trai để trả nợ nữa. Cậu ấy còn xin làm bảo vệ công trường, mức lương tuy không cao nhưng cũng đủ chi tiêu cơ bản. Còn về phần bố mẹ chồng, vợ chồng tôi vẫn phải gửi tiền về đều đặn. Chúng tôi cũng tiết kiệm được một số vốn, dự định mua chiếc xe ô tô để thuận tiện việc đi lại. Tháng vừa rồi, tôi có khoe với mẹ chồng dự định này. Bà mừng lắm, cứ khen vợ chồng tôi giỏi giang.
Vậy nhưng đêm qua, đã 11 giờ đêm rồi mà mẹ chồng còn gọi điện đến trong trạng thái bị xúc động mạnh. Bà khóc lóc van xin chúng tôi trả 150 triệu giúp em trai vì cậu ấy lại gây nợ rồi bỏ trốn, chỉ để lại mảnh giấy xin lỗi gia đình. Mẹ chồng nói bây giờ chúng tôi không cứu cậu ấy thì chắc cậu ấy chẳng còn đường về nhà nữa.
Tôi thở dài ngao ngán. Chồng tôi vò đầu bứt tóc, vừa mắng em trai vừa lo lắng, không biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Nếu trả nợ cho em chồng, dự định mua xe ô tô của chúng tôi buộc phải gác lại, trong khi chúng tôi đã đặt cọc và chỉ đợi xe về để giao nốt tiền. Giúp hoài, tôi còn sợ sẽ tạo thành tính ỷ lại, rồi em chồng càng phá phách, gây thêm nợ nần. Mà nếu không giúp thì chúng tôi sẽ mang tiếng ác. Tôi không biết phải làm sao cho phải nữa?