Sau cưới, bố mẹ cho tôi một khoản tiền để mua nhà coi như quà cưới. Khi trang trí nội thất xong, tôi bảo chồng đón bố mẹ chồng đến ở cùng vì chồng là con một, sức khỏe của bố mẹ anh cũng kém. Tuy nhiên, bố mẹ chồng từ chối với lý do đã quen với cuộc sống ở nông thôn. Tôi tôn trọng quyết định của họ.
Nhưng khi con dâu mang thai, mẹ chồng đã ngay lập tức từ quê lên để chăm sóc, điều này khiến tôi rất cảm động. Sự có mặt của bà mang lại niềm vui và sự an tâm cho tôi, nhưng tôi cũng lo lắng cho bố chồng, sợ rằng ông sẽ cô đơn.
Sau đó, tôi bàn với chồng đưa bố chồng lên sống cùng, nhưng dù thuyết phục thế nào, ông vẫn kiên quyết ở lại quê nhà. Cuối cùng, tôi cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.
Trong suốt thời gian mang thai, tôi nhận được sự chăm sóc tận tình từ mẹ chồng. Bà không chỉ nấu cho tôi những món bổ dưỡng mà còn đưa ra nhiều lời khuyên bổ ích, đối xử với tôi như con gái ruột. Và tôi luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà bà đã dành cho mình.
Khi con trai tôi chào đời, tôi lo lắng mẹ chồng sẽ không đủ sức chăm cháu nên bố chồng đã đồng ý đến giúp đỡ.
Dù thuyết phục thế nào đi chăng nữa thì bố mẹ chồng vẫn không đến ở cùng chúng tôi. (Ảnh minh họa)
Mặc dù sở thích ăn uống của bố mẹ chồng không hoàn toàn giống tôi, nhưng mẹ chồng luôn dành thời gian đi mua những món tôi yêu thích. Cuộc sống của gia đình tôi cứ thế êm đềm trôi qua.
Tuy nhiên, khi con trai tôi được 3 tuổi, bố chồng lại đột ngột qua đời do đột quỵ, điều này đã gây ra cú sốc lớn cho mẹ chồng. Trong những ngày sau đó, bà trông rất tiều tụy, thường ngồi một mình trong phòng khách, thỉnh thoảng lại nổi cáu với tôi và chồng. Tôi rất thông cảm và thương mẹ chồng, chung quy cũng vì sự ra đi của bố chồng là nỗi mất mát quá lớn với bà.
Để giúp mẹ chồng vượt qua giai đoạn khó khăn này, tôi thường đưa bà ra ngoài dạo chơi. Mỗi khi đến những nơi quen thuộc, bà lại nhớ về những kỷ niệm bên bố chồng. Tuy mẹ không nói, nhưng nghe giọng nói run rẩy của bà là tôi biết mẹ đang cố gắng kìm nén nước mắt để không làm con cái lo lắng.
Sau đó, thấy mẹ chồng ngày càng gầy đi, tôi rất lo lắng cho sức khỏe của bà. Tôi thường khuyên mẹ chồng nên nghỉ ngơi, mỗi ngày chỉ cần đưa đón con tôi đi học là được, còn việc nhà cứ để tôi và chồng làm. Khuyên mãi, mẹ chồng cũng đồng ý.
Sự ra đi đột ngột của bố chồng là một cú sốc với mẹ chồng tôi. (Ảnh minh họa)
3 ngày trước, giáo viên của con bỗng gọi điện cho tôi hỏi thăm dạo này gia đình có việc gì bận rộn không. Bởi bình thường bà đến đón cháu vào lúc 4h30 chiều, nhưng hơn một tuần nay bà lại đến đón trễ 1 tiếng, tức 5h30 mới tới đón cháu.
Nghe cô giáo nói, tôi cũng ngạc nhiên lắm. Tôi thực sự không biết vì hai vợ chồng tôi hơn 6 giờ tối mới về đến nhà.
Đem chuyện này nói với chồng thì anh bảo:
– Có lẽ mẹ ngồi nói chuyện với mấy dì hàng xóm rồi quên mất thời gian thôi ấy mà.
Tôi cũng cho là vậy nên không hỏi mẹ về vấn đề này.
Hôm qua, tôi bị sốt nên phải xin tan làm sớm. Về đến nhà, tôi không thấy mẹ chồng đâu. Nghĩ bà qua nhà hàng xóm chơi nên tôi cứ thế uống thuốc rồi đi ngủ.
Khi tỉnh dậy, đã là 5 giờ chiều nhưng mẹ chồng vẫn chưa về. Nghĩ mẹ đang trên đường đón cháu về nhà, tôi đã đi chợ để chuẩn bị bữa tối.
Nhưng khi xuống lầu, tôi thấy mẹ chồng đang quét rác ở khu vực công cộng của khu chung cư. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tôi không thể tin vào mắt mình. Dụi mắt nhìn lại, tôi xác nhận đó chính là mẹ chồng.
Với thân hình gầy gò, bà đang vác một túi rác nặng trĩu. Trong lòng tôi trào dâng nỗi xót xa. Tôi do dự không biết có nên tiến lại gần bà hay không.
Trước đây, khi bố chồng còn sống, mẹ chồng đã từng nhờ tôi và chồng tìm cho bà một công việc, với lý do là để giảm bớt gánh nặng cho chúng tôi. Cuộc sống của chúng tôi tuy không dễ dàng, vừa phải trả nợ khoản vay mua nhà vừa phải lo cho con cái đi học, nhưng chúng tôi không muốn bố mẹ vất vả nên không đồng ý.
Sau đó, không bao giờ mẹ chồng nhắc đến chuyện việc làm nữa. Không ngờ, mẹ chồng lại âm thầm kiếm việc làm thế này. Nghĩ nhưng gì mẹ chồng làm cho chúng tôi, nước mắt tôi không tự chủ mà cứ tuôn rơi.