Cảnh tượng ngày hôm đó ở tầng 2 khiến tôi nhớ mãi.
Tôi lấy vợ sinh con trễ, đến nay cũng đã gần 40 nhưng chỉ mới có một cô con gái đầu lòng. Lúc trước, vì do tập trung làm ăn để dành dụm lập gia đình, nào ngờ thua lỗ dẫn đến trắng tay. Cuối cùng gia đình khuyên mãi nên tôi mới quyết định kết hôn, có con rồi thì sẽ có động lực làm lại từ đầu. Đó cũng là lý do mà đến bây giờ, vợ chồng vẫn còn sống chung với bố mẹ chứ chưa có nhà riêng.
Không giống tôi, anh trai “trộm vía” mọi thứ suôn sẻ hơn, từ công việc cho đến gia đình. Thế nên, không biết do tôi nhạy cảm hay sao nhưng tôi luôn có cảm giác bố mẹ thương anh hơn mình, chị dâu và các cháu cũng được đối xử khác xa với vợ con tôi. Tuy nhiên, đó là do tôi tự suy nghĩ nên cũng không chắc chắn, mãi cho đến chuyện xảy ra cách đây 1 tuần khiến tôi quyết định kéo vợ con ra thuê trọ ở riêng.
Chuyện bắt đầu khi bố mẹ ruột rút hết tiền tiết kiệm, dành dụm và mua cho đại gia đình một căn nhà 3 tầng. Hiện tại, chỉ có vợ chồng tôi là sống cùng bố mẹ, còn anh chị thì đã có nhà riêng trên thành phố. Thế nhưng, gần 1 tháng nay vợ chồng anh chị có việc đi công tác nên đã gửi 2 đứa con về cho ông bà chăm giúp.
Ảnh minh hoạ
Nói là gửi ông bà, nhưng có lẽ nhiều người cũng đoán được người chăm là vợ tôi. Bình thường chăm con gái tôi thôi đã rất mệt, giờ thêm 2 đứa thì vất vả thêm chồng chất. Nhưng dù sao nó cũng là cháu ruột của mình, nên tôi và vợ vẫn vui vẻ chăm các cháu tốt nhất có thể.
Tuy nhiên, điều khiến tôi khó chịu là từ khi 2 đứa con của anh chị được gửi về, bố mẹ lại chiều chúng nó một cách quá đáng, thậm chí còn thể hiện rõ là thương 2 đứa cháu này hơn con gái tôi. Dù là anh chị lớn, nhưng cái gì ông bà cũng bảo con gái tôi nhường nhịn và phục vụ với lý do “lâu lâu anh chị mới về chơi”. Nhiều lần thấy con gái buồn, tủi thân vì ông bà đối xử không công bằng mà tôi thực sự rất bức xúc.
May sao vợ tôi hiền lành, hiểu chuyện, cô ấy khuyên tôi cố gắng hoan hỉ để giữ hoà khí gia đình, đừng vì ba thứ cỏn con này mà anh chị em, thành viên trong gia đình xảy ra xích mích. Tôi nghe lời vợ nên cũng “nhắm mắt làm ngơ” hết lần này đến lần khác.
Cho đến đỉnh điểm vào ngày anh chị đi công tác về, và ghé nhà đón các con. Hôm đó tôi đi làm về sớm, không tăng ca như bình thường. Khi bước vào cửa và lê tấm thân mệt mỏi sau ngày dài cày cuốc lên tầng 2, cảnh tượng trước mắt khiến tôi mãi mãi không bao giờ quên.
Tôi đã nhịn nhiều rồi, và lần này thực sự đã chạm tới giới hạn của tôi, và vì thương vợ thương con nên tôi không thể nào im lặng được nữa. Trong khi vợ tôi mồ hôi đầm đìa dọn dẹp, lau nhà lau cửa, con gái thì phụ mẹ xếp đống đồ chơi thì ở một góc bên cạnh, gia đình anh chị cùng 2 con thư thả cười nói, vừa ăn vừa xem phim rất vui.
Hình ảnh này chẳng khác gì vợ con tôi đang đi làm giúp việc cả. Không những thế, 2 đứa con của anh chị còn lên giọng sai con gái tôi đi rót nước cho chúng. Lúc ở với vợ chồng tôi, rõ ràng tụi nhỏ ngoan lắm, chắc là do sợ nhưng giờ có bố mẹ chúng ở cạnh, nên có vẻ như “bản chất” thật mới dần được bộc lộ.
Ảnh minh hoạ
Dù rất tức giận, nhưng tôi vẫn bình tĩnh không hét ầm lên, tôi chỉ đem chuyện này nói với bố mẹ. Và điều tôi không ngờ là bố mẹ lại bảo tôi ích kỷ, vẫn câu cửa miệng là “anh chị và các cháu lâu lâu mới về”. Quá bất lực và thất vọng, tôi quyết định đưa vợ con rời khỏi nhà và thuê trọ ở. Tôi không chấp nhận chuyện ông bà đối xử phân biệt giữa các cháu như thế.
Nếu tôi vẫn cố chấp “làm ngơ” như lời vợ hay khuyên thì tôi thật sự không dám nghĩ, đến một ngày con gái bị tổn thương và nó dần hiểu rõ mọi chuyện thì con sẽ như thế nào, phản ứng ra sao? Điều tôi lo lắng nhất vẫn là con gái, dẫu rằng vợ tôi cũng rất thiệt thòi nhưng dù sao cô ấy cũng là người lớn, còn con tôi vẫn là một đứa trẻ, nó không có tội gì cả và cũng không xứng đáng được lớn lên trong môi trường bất công, bị ông bà phân biệt như thế…