Sau đó là tháng ngày làm dâu chẳng khác gì người dưng ở trọ cùng nhau. Bất kì khoản chi tiêu nào trong nhà, chồng đều bắt tôi phải chia đôi. Chúng tôi sống cùng mẹ chồng, anh thấy thiếu thốn gì đều nói tôi phải góp chung cùng anh. Dù biết chồng thương mình, tôi cũng yêu anh nhưng cái tính thích tính toán của anh khiến tôi sống mệt mỏi.
Chồng không đưa tôi tiền tiêu vặt, nhưng anh vẫn quản tiền tiêu vặt của tôi. Lần đó, tôi biếu mẹ ruột 3 triệu khi bà bệnh, vậy mà chồng cũng hỏi vì sao không hỏi anh trước? Tôi lại thấy anh mua bao nhiêu thứ cho mẹ, có bao giờ anh hỏi tôi không?
Tôi nghĩ vợ chồng cần ngồi xuống nói chuyện về việc chi tiêu. Nhưng chẳng ngờ đến một ngày, tôi nghe tin chồng bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu ở bệnh viện. Khi tôi đến nơi thì được bác sĩ báo tin chồng đang nguy kịch.
Tôi suy sụp muốn vào gặp chồng nhưng anh nhất quyết nói chỉ muốn gặp mẹ. Một lúc sau khi mẹ chồng vào thì tôi nghe tiếng bà khóc gào lên. Đến khi tôi chạy vào phòng bệnh thì chồng qua đời rồi, chẳng nói một lời với vợ trước khi đi.
Ngày tổ chức tang lễ cho chồng, mẹ chồng ngất lên ngất xuống. Tôi cũng không chịu nổi, đau đớn vô cùng. Chiều hôm đó, mẹ chồng nằm nghỉ trong phòng, tôi xuống nhà bưng lên một bát cháo cho bà ăn. Khi đi đến gần cửa phòng đang hé mở của mẹ chồng thì tôi nghe tiếng của anh chồng đang nói chuyện với mẹ chồng:
“May là lúc chú ấy sắp mất chỉ đòi gặp mẹ để nói mật mã két sắt cất tiền. Giờ tiền này mẹ cầm hết, vợ chú ấy cũng chẳng làm được gì mẹ”.
Ảnh minh họa: Internet
Tôi nghe thế thì toàn thân run rẩy, tức giận tê tái lòng. Tôi không ngờ chồng chỉ coi mình là người dưng, đến lúc mất cũng chỉ biết nghĩ đến việc giao hết tiền bạc cho mẹ mình. Tôi cười chua chát, vứt luôn khăn tang, đi thẳng về nhà mẹ đẻ. Thấy tôi không về chịu tang chồng, ai cũng nói tôi sống không có tình nghĩa. Nhưng gia đình chồng liệu có tình nghĩa với tôi không? Hay họ hùa nhau sống cạn tình cạn nghĩa với người con dâu này?