Người chồng mà tôi và cả gia đình đang tin tưởng lại có suy nghĩ hẹp hòi, ích kỷ đến vậy.
Vợ chồng tôi cưới nhau được 8 năm, có hai bé gái, một bé 5 tuổi và một bé hơn 2 tuổi. Vợ chồng tôi học chung trường đại học với nhau. Nhà tôi khá giả hơn nhà chồng, bố mẹ tôi đều làm trong cơ quan nhà nước. Còn chồng tôi là con út trong gia đình có ba anh em trai, bố mất sớm, chỉ còn mẹ. Hai người anh trai của chồng đều nhiều tuổi, người không có việc làm, cả ngày chỉ ăn với chơi, người làm công nhân lương không đủ nuôi thân và cả hai đều đã lập gia đình.
Ngày đầu về ra mắt, bố mẹ tôi biết gia cảnh của anh như vậy liền phản đối gay gắt. Nhưng rồi thấy anh hiền lành, quan tâm và yêu thương tôi nên bố mẹ không cấm cản gì nữa mà để chúng tôi kết hôn. Sau cưới, bố tôi giới thiệu anh vào một công ty của người quen. Biết gia đình tôi đặt kỳ vọng nên anh nỗ lực từng ngày để được thăng chức và tăng lương.
Khoảng 2 năm sau, anh lên chức trưởng phòng, bố mẹ tôi mừng lắm. Thậm chí hai ông bà còn bảo tôi sau này khi anh thành công hơn sẽ gửi anh số tiền dành dụm để thành lập công ty, không phải đi làm thuê nữa. Tôi nghe tin cũng phấn khởi và tự hào về chồng.
Tới hôm nọ, tôi nhận được tin nhắn của lớp trưởng hồi đại học, mời vợ chồng tôi đi họp lớp nhân kỷ niệm 10 năm ra trường. Tôi rất muốn tham gia vì lâu rồi chưa gặp lại các bạn. Huống chi giờ vợ chồng tôi đều thành đạt, đi gặp bạn bè khoe khoang chút cũng vui.
Tôi nói chuyện với chồng, thế nhưng anh lại gạt đi, có hỏi lý do thì anh hậm hực rồi tránh chỗ khác. Mặc kệ thái độ của chồng, tôi vẫn cố gắng thuyết phục. Bất ngờ, ngay tối hôm sau chồng bảo sẽ cùng tôi đi họp lớp. Tôi nghe xong thì vui mừng nói với anh rằng: “Hôm này đi họp lớp, em sẽ mặc một chiếc váy thật lộng lẫy để bạn bè cũ phải lác mắt!”.
Nhưng chồng tôi quay lại nhíu mày mà nói: “Em cứ ăn mặc bình thường thôi, đừng diêm dúa quá. Hoặc mặc quần áo rộng rộng, lôi thôi cho giống mẹ bỉm sữa cũng được!”. Tôi đứng dậy hỏi lý do tại sao? Chẳng lẽ chồng không muốn vợ ăn mặc đẹp cho mát mặt? Hay là sợ vợ thu hút những người đàn ông khác?
Nghe vậy, chồng tôi liền chẹp miệng rồi giải thích: “Không phải anh muốn em xấu xí đi khi gặp bạn bè, cũng không phải vì anh ghen. Nhưng em thử nghĩ mà xem, nếu em ăn mặc quá lộng lẫy, bạn bè biết nhà em giàu có, nhiều năm qua anh sống khổ sở, được như bây giờ đều dựa vào em và gia đình bên ngoại thì họ sẽ nghĩ thế nào? Anh không muốn bạn bè biết rồi chê cười sau lưng anh. Thôi thì anh sẽ mặc lịch sự, em cứ xuề xòa một chút cũng được”.
Chồng nói vậy tôi buồn lắm. Tôi thật chẳng ngờ, người chồng mà tôi và cả gia đình đang tin tưởng lại có suy nghĩ hẹp hòi và ích kỷ đến vậy. Thế mà tôi còn đang định sau lần họp lớp này sẽ nói anh nghe về kế hoạch mà bố mẹ tôi đang tính. Nhưng tôi nghĩ với một người chỉ nghĩ đến sĩ diện của bản thân thì thật chẳng đáng đúng không?