Nếu tôi không tính toán thì bản thân chắc chắn sẽ khổ sở. Tại sao tôi phải nhân nhượng chứ?
Chồng tôi từng có một đời vợ và có con riêng. Năm nay thằng bé học lớp 2. Tính cách thằng bé rất ngỗ nghịch, khó dạy. Hồi trước, tôi cũng thương nó lắm. Cứ thứ 7, chủ nhật, tôi lại chở thằng bé về nhà chơi. Nhưng tôi nấu món gì nó cũng chê. Nó còn bảo chỉ có mẹ nấu ăn ngon. Nó còn phá phách, làm hỏng đồ đạc của tôi. Tôi mắng thì chồng chửi lại tôi.
Anh ấy nói tôi khác máu tanh lòng, là mẹ ghẻ nên không biết thương con chồng. Tôi buồn bã, khóc lóc, chồng cũng chẳng quan tâm đến. Không chỉ thế, bố mẹ chồng cũng không tin tưởng tôi. Họ luôn nhìn ngó xem tôi có gây khó dễ, có nói nặng lời với con riêng của chồng không? Thời gian sống chung với nhà chồng, tôi thường bị trầm cảm, tinh thần luôn mệt mỏi và buồn bực. Về sau, tôi tập tính kiên cường hơn, không để bị lời nói của chồng làm ảnh hưởng nữa. Tôi cũng không còn thương con riêng của chồng như trước.
Thấy tôi khổ tâm, bố mẹ thương quá nên cho tôi mảnh đất để xây nhà. Mảnh đất này chỉ đứng tên tôi thôi. Tiền xây nhà cũng là của tôi và anh chị tôi cho. Ở riêng, tôi mới được thoải mái hơn. Con riêng của chồng thỉnh thoảng vẫn về chơi nhưng không còn dám tỏ thái độ với tôi nữa.
Tuần trước, chồng thông báo sẽ dẫn con riêng về ăn Tết mấy ngày. Vợ cũ anh đi du lịch với gia đình, không đưa con theo. Tôi bình tĩnh đáp luôn: “Đây là nhà của em, anh muốn thì đưa con anh về nhà nội. Em không thích sống cùng thằng bé”.
Chồng tôi vẫn cứng họng, bảo anh ở đâu thì con anh ở đó. Tôi đốp luôn: “Vậy nếu ly hôn, anh về nhà bố mẹ anh thì con anh sẽ theo anh, đúng không?”. Lúc này, chồng mới biết tôi đang nghiêm túc.
Tôi nói con trai anh xem tôi là “mẹ ghẻ”. Dù tôi có sống tốt, có thương yêu con như thế nào thì anh và gia đình anh cũng không trân trọng tình cảm của tôi. Vậy tại sao tôi phải sống theo cảm xúc và lời nói của mọi người? Tôi còn cuộc sống, còn con gái của tôi. Tôi không cho phép mình yếu đuối nữa.
Chồng sững sờ một lúc rồi anh gọi điện cho vợ cũ, bảo không đưa con về được, cô ấy tự thu xếp. Tôi nghe họ nói qua nói lại một lúc. Cuối cùng, chồng tôi vẫn chốt câu: “Cô tự lo cho con đi”.
Tuy không dẫn con trai về ăn Tết nữa nhưng chồng vẫn cáu gắt với vợ. Anh ấy mỉa mai tôi là ích kỷ, tính toán với một đứa nhỏ. Tôi cũng không thèm để tâm đến. Nếu không tính toán, tôi sẽ sống khổ cả đời. Khổ đến đời con gái tôi nữa.