Chăm sóc mẹ chồng ở bệnh viện hết mực chu đáo, vô tình nghe một câu nói của bà, tôi đau lòng bỏ về ngay trong đêm

Làm con dâu thì cứ yên phận, đừng sống hết lòng hết dạ. Khi sự việc vỡ lỡ thì cũng không đến mức điêu đứng, bàng hoàng.

Tôi là vợ thứ 2 của chồng. Lúc về nhà chồng, tôi luôn cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người con dâu. Tôi lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chợ búa đầy đủ. Chồng tôi luôn bảo hồi trước vợ cũ anh chu đáo với nhà chồng lắm, hi vọng tôi sẽ làm được như chị ấy. Tôi bị áp lực trước những câu nói đó.

Tôi còn bị bố mẹ chồng so sánh với con dâu cũ. Họ chê tôi công việc không tốt bằng. Nhưng theo tôi biết, vợ cũ vì lo phấn đấu nên bỏ bê chuyện chăm sóc gia đình, cũng bị bố mẹ chồng chì chiết dữ lắm. Rồi bố chồng chê tôi có ngoại hình không đẹp bằng con dâu cũ. Trong khi tôi là công nhân chứ có phải làm công ty nước ngoài đâu mà ăn diện?

Bị chê nhiều, lúc đầu tôi buồn, sau thì thấy vô cảm dần. Dù khó chịu, tôi vẫn đối đãi với nhà chồng hết tâm sức mình. Hằng tháng có lương, tôi còn biếu bố mẹ chồng tiền tiêu vặt. Con riêng của chồng về chơi, tôi mua sữa, cho tiền con ăn sáng. Tôi cố gắng hết sức để không bị chỉ trích, dù có nhiều chuyện, tôi cũng không vui vẻ, tự nguyện.

Mẹ chồng tôi bị tiểu đường và huyết áp. Tuần trước, bà không kiểm soát việc ăn uống nên đường tăng cao, phải nhập viện điều trị. Tôi xin nghỉ làm, chăm sóc bà ở viện ngày đêm. Tôi lo từ bữa ăn đến giấc ngủ cho bà. Khi bà truyền thuốc, tôi ngồi cạnh, bóp tay cho bà. Tôi còn dìu mẹ chồng đi vệ sinh, tắm rửa cho bà.

Chăm sóc mẹ chồng ở viện hết mực chu đáo, vô tình nghe một câu nói của bà, tôi đau lòng bỏ về ngay trong đêm - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Vậy mà 2 đêm trước, tôi đi dạo ở hành lang, hít chút không khí cho đỡ buồn chán, lúc vào thì vô tình nghe mẹ chồng nói: “Nhìn vậy ấy chứ không bằng một góc con dâu cũ của tôi”. 

Câu nói đó khiến tôi nổi nóng lên. Bao nhiêu ấm ức dồn nén như tuôn trào hết. Tôi đi thẳng vào phòng, nói luôn: “Thôi con trả chồng con lại cho mẹ. Mẹ tìm con dâu cũ về mà sống chung”.

Nói rồi, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ luôn. Mẹ chồng có gọi mấy cuộc, tôi tắt máy, không thèm nghe. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi nhưng nhận lại chỉ là sự lạnh lùng và so sánh.

Ngày hôm sau, chồng đến tìm tôi. Thay vì hỏi han, anh lại bảo tôi đến viện làm thủ tục xuất viện cho mẹ chồng. Rồi muốn ly hôn hay sao thì họp gia đình, tính sau. Tôi cười chua chát. Nực cười thật. Tôi đưa luôn đơn ly hôn đã ký sẵn cho chồng, bảo anh ta ký. Anh ta không ký thì tôi cũng nộp đơn ly hôn đơn phương.

Lúc này, chồng mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Anh ta xin lỗi, năn nỉ. Tôi vẫn kiên quyết ly hôn. Sống với một người chồng nhu nhược và gia đình chồng chỉ biết so sánh thì tôi không cần nữa.