Các cụ nói chẳng sai chút nào, đàn ông nông nổi biển khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu. Dù có tài giỏi đến mấy thì tầm nhìn của phụ nữ cũng hạn hẹp thật. Vợ tôi là một ví dụ điển hình. Dù có tiền nhưng cô ấy không biết cách sống, cũng chẳng muốn chia sẻ với ai cái gì cả.
Vợ tôi sinh ra trong gia đình khá giả. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy chả phải đụng tay vào việc gì. Đến khi đi làm dâu cũng thế. Sáng ra thích nằm đến mấy giờ thì cứ thoải mái mà nằm. Mẹ chồng cứ ở dưới bếp cặm cụi cơm nước, bao giờ xong xuôi gọi dậy ăn sau. Đấy mọi người xem, đi làm dâu như thế có sướng không? Thế mà mỗi lần tôi nói phải thương mẹ vào, cô ấy lại thở dài:
“Chứ anh còn muốn thương sao nữa? Tháng nào em chẳng gửi cho bố mẹ 10 triệu tiêu vặt. Thi thoảng cần cái gì là có tiền luôn. Em cũng thuộc dạng biết điều rồi đấy”.Nói thế thôi chứ tôi thấy vợ cũng không đến mức hết lòng vì nhà chồng. Tôi có đứa em trai, đang tuổi ăn chơi nên cũng có phá của bố mẹ không ít. Năm ngoái nó về báo nợ gần nửa tỷ.
Ảnh minh họa: Nguồn CH3plus.com
Nhà tôi thì rõ ràng là đang sẵn tiền, nhưng bảo vợ lấy ra cho em chồng thì nhất quyết không cơ. Cô ấy còn gân giọng bảo:
“Thôi, mất bao tiền mà chú ấy còn không chừa thì giờ ăn thua gì. Mình có thừa tiền đâu. Anh bảo nó tự đi mà lo lấy, anh chị không ăn đời ở kiếp với nó được”.
Thế là mẹ tôi thương con quá, phải vay ngân hàng 500 triệu để trả, đến giờ vẫn trả lãi ngân hàng è cổ mỗi tháng đây. Năm nay lấy vợ rồi, chỉ hy vọng là tu chí làm ăn. Nhà có 2 anh em, tôi nghĩ cũng thương lắm chứ. Lấy vợ mà vẫn sống chung với bố mẹ trong cái nhà nhỏ, nói cho cùng thì bất tiện lắm.
Vừa hay tháng trước bố vợ tôi cao hứng, cho hai vợ chồng 2 căn nhà để cho thuê hoặc bán lấy vốn làm ăn. Nhà tôi thì có chỗ ở rồi, 2 nhà kia giờ chỉ cho thuê chứ chẳng để không làm gì. Thấy em trai khó khăn, mình thì dư giả như thế, tôi mới thuyết phục vợ:
“Em xem hay vợ chồng mình cho chú Thành một cái nhà đi. Mình ở chả hết, trong khi vợ chồng chú ấy khó khăn thế. Xem như cho tí vốn chúng nó còn làm ăn chứ như giờ thì bao giờ mới khá lên được”.
Vợ tôi trợn trừng mắt lên mọi người ạ:
“Anh nói cứ nhẹ như lông hồng ấy nhỉ? Cả cái nhà chứ không phải dăm ba triệu. Mà đây là bố em cho. Bao giờ anh kiếm tiền mua được cái nhà thì thích làm gì kệ anh. Còn em nói trước là không có cho gì hết”.
Nghe vợ nói mà tôi bực cả mình. Người ta cứ bảo có phúc có phần, vợ tôi chẳng bao giờ hiểu được vấn đề đó. Tưởng cái nhà của bố cô ấy là to lắm chắc? Ăn sung mặc sướng trong khi các em vất vả khổ sở thế không biết cô ấy có thấy thoải mái không, chứ riêng tôi là không rồi đấy. Tôi đang nghĩ không biết nên tìm lý do gì để thuyết phục vợ lần nữa. Mọi người nghĩ cách giúp tôi với.