Mối quan hệ giữa tôi và chồng khá êm đềm, tuy thỉnh thoảng vẫn xảy ra xích mích, cãi cọ nhưng không đến nỗi nào. Chỉ có điều, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ chồng lại không được tốt.
Mẹ chồng luôn coi con trai là nhất, hễ có chuyện gì bà đều bênh con trai chứ chẳng cần biết ai đúng ai sai. Chính vì vậy, hồi còn ở chung tôi phải chịu không ít tủi hờn.
Cũng may, sau 3 năm sống chung thì vợ chồng tôi dọn ra riêng. Tuy không ở cùng nữa nhưng gần như ngày nào mẹ chồng cũng ghé qua nhà tôi, dặn dò con trai ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi điều độ. Chắc trần đời hiếm có mẹ chồng như mẹ chồng của tôi quá, con trai đã làm bố rồi mà vẫn đắm đuối vì con như vậy.
Cách đây một thời gian, mẹ tôi vô tình bị trượt ngã khi đi xuống cầu thang và bị gãy chân nên phải nhập viện. Sau khi biết chuyện, mẹ chồng đã chủ động bảo với tôi rằng, bà sẽ cùng tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Thấy bà sốt sắng lo lắng cho mẹ mình như vậy, tôi cảm kích không thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc, tôi để hai bà thông gia ngồi nói chuyện với nhau, còn mình chạy ra ngoài mua cho mẹ ít vật dụng cá nhân. Lúc quay trở lại, tôi sững sờ với cảnh tượng trong phòng.
Mẹ chồng vốn keo kiệt, chẳng bao giờ thấy biếu thông gia được hộp quà nay lại hào phóng đưa một phong bao ra dúi vào tay mẹ tôi. Vừa đưa tiền, bà vừa nói:
– Bà nằm viện sẽ tốn rất nhiều tiền. Trong này có 5 triệu, bà cầm lấy đóng viện phí rồi thuê điều dưỡng chăm cho mấy hôm. Tôi chỉ mong bà đừng vòi tiền con trai tôi nữa, và cũng đừng bắt cái Linh vào viện chăm bà. Nó vào đây chăm bà thì ai chăm con trai tôi, chăm cháu tôi được.
Những lời mẹ chồng nói khiến tôi sốc nặng, nhìn sang mẹ tôi, sắc mặt bà cũng xám ngoét lại. Hóa ra, mẹ chồng sợ mẹ tôi xin tiền của chúng tôi, sợ tôi vào viện chăm mẹ nên mới sốt sắng tới thăm, “rào” trước như vậy. Bởi, bố mẹ chỉ có mình tôi là con, tôi không chăm bố mẹ lúc ốm đau bệnh tật thì ai chăm.
Khi tôi đang định xông vào nói lý lẽ với mẹ chồng thì đã nghe mẹ tôi đáp trả bà thông gia:
– Bà vào thăm tôi là quý lắm rồi. Nhưng tiền của bà nặng quá, tôi cầm không nổi, bà cầm về hộ cho. Tôi tuy già cả, giờ phải nằm một chỗ nhưng cũng không đến mức không có tiền đóng viện phí.
Mà kể cả tôi không có tiền, thiết nghĩ lo cho bố mẹ khi về già cũng là điều con cái nên làm. Nhỡ may bà đổ bệnh, con cái không ai ngó ngàng, tới chăm được thì bà cảm thấy thế nào. Bà cũng có con gái đi lấy chồng, lúc đó nhà người ta không cho con gái, con rể về chăm sóc bà thì bà nghĩ sao? Tôi và bà tuổi tác tương đương, tôi nghĩ những điều này bà phải hiểu chứ?
Mẹ nói xong, tôi cũng bước vào nói thêm với mẹ chồng rằng tôi sẽ ở đây lo cho mẹ đến khi bà xuất viện. Còn việc cơm nước, con cái, ở nhà đã có chồng tôi lo.
– Hồi ở chung mẹ chẳng bao giờ cho anh ấy làm việc nhà, nói rằng đó là việc của phụ nữ. Nhưng con nghĩ, việc nhà đâu phải của riêng ai, vợ chồng phải cùng nhau san sẻ. Cũng may tụi con đã ra ở riêng, giờ chồng con việc gì cũng biết làm. Anh ấy nấu ăn được, chăm con cũng tốt nên mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ.
Mẹ chồng biết con trai cưng của bà vào bếp nấu cơm, cầm chổi quét nhà rồi rửa bát thì ức lắm. Nhưng vì đang ở bệnh viện, ngại ánh mắt xăm soi của những người xung quanh nên bà im lặng, hậm hực cầm tiền bỏ đi.