Sáng nay, tôi và mẹ rủ nhau đi chợ sớm. Đang thong thả bước giữa các gian hàng, đột nhiên tôi nhìn thấy một hình ảnh chấn động trước mắt. Chồng tôi – người mà tôi luôn nghĩ là tin tưởng, trung thành – lại đang tay trong tay với một cô gái có vẻ ngoài khá thu hút. Tim tôi như đập mạnh hơn, mặt tôi nóng phừng phừng, cơn ghen trào dâng không thể kìm nén, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giả vờ làm ngơ.
Tôi nghĩ, có lẽ cứ để họ tự nhiên với nhau, rồi cũng sẽ lặng lẽ mà tan đi. Nhưng tôi đâu ngờ rằng mẹ tôi, người luôn trầm tĩnh, lại phản ứng vô cùng quyết đoán. Khi nhận ra người đàn ông bên cô gái kia là con rể của mình, mẹ không nói không rằng, tiến thẳng đến hai người họ.
Cô gái kia vừa nhận ra sự có mặt của mẹ, mặt mày tái mét, như thể cô không ngờ rằng người phụ nữ lớn tuổi này lại chính là mẹ của “người yêu”. Còn chồng tôi chỉ biết cúi đầu, tay chân lúng túng. Giữa chợ đông đúc, mẹ tôi đứng đó, nhìn thẳng vào mắt từng người, chỉ một cái liếc sắc bén cũng đủ khiến chồng tôi rùng mình, lộ vẻ hối hận.
Mẹ không cần nói nhiều, chỉ một câu nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến chồng tôi bàng hoàng và cô gái kia không còn dám nhìn thẳng vào ai nữa: “Sống trên đời, đừng bao giờ quên người đã từng vì mình mà hy sinh.”
Sau lời nói ấy, tôi biết chồng đã hiểu được bài học đắt giá. Thay vì ghen tuông bùng nổ, mẹ đã dạy tôi rằng đôi khi sức mạnh của tình thương, của sự khoan dung và lòng tự trọng mới là vũ khí sắc bén nhất. Chỉ một lần, nhưng tôi tin rằng anh sẽ không bao giờ dám làm trái tim tôi tổn thương thêm nữa.