Tôi là người đàn ông thành đạt, có gia đình êm ấm và sự nghiệp đáng mơ ước. Vợ tôi là người phụ nữ hiền hậu, luôn hết lòng chăm sóc gia đình. Cô ấy là điểm tựa vững chắc phía sau mọi thành công của tôi. Trong công việc, tôi có một trợ lý – một cô gái trẻ trung, năng động và luôn tận tụy với công việc. Những chuyến công tác với cô ấy là điều thường xuyên, vì cô luôn sẵn lòng giúp đỡ và giảm tải công việc cho tôi.
Đợt này, tôi có chuyến công tác ngắn ngày ở Đà Nẵng. Vì tính chất công việc có phần căng thẳng, tối đó chúng tôi được mời dự một bữa tiệc nhỏ với đối tác. Trợ lý của tôi thấy tôi có chút mệt mỏi, bèn chủ động uống rượu thay cho tôi để giữ thể diện cho sếp. Qua vài ly, tôi nhận thấy cô ấy đã hơi say nhưng vẫn cố gắng giữ phong thái.
Kết thúc tiệc, tôi đưa cô ấy về khách sạn. Dù biết rằng không nên ở lại lâu, nhưng trong khoảnh khắc thấy cô ấy ngả đầu lên vai tôi, tôi đã không thể kiểm soát được mình. Cảm giác khao khát, bị cám dỗ trong đêm tối khiến lý trí của tôi dần mờ nhạt đi. Không biết từ khi nào, hai chúng tôi bị cuốn vào một sự mê đắm nhất thời, chẳng cần lời nói, chỉ có sự thôi thúc của bản năng.
Khi đang ở giữa những cảm xúc lẫn lộn ấy, điện thoại tôi đột ngột rung lên – là cuộc gọi từ vợ. Nhìn màn hình, tôi thoáng chốc chần chừ, nhưng rồi quyết định để nó trôi qua mà không bắt máy. Đầu óc tôi lúc ấy vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc sai lầm vừa trải qua. Tôi nghĩ rằng cuộc gọi ấy có thể chỉ là hỏi han thông thường, và tôi sẽ gọi lại sau.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy và thấy cuộc gọi nhỡ, tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là sẽ về nhà và giải thích. Chỉ khi chuyến công tác kết thúc, tôi trở về nhà thì một cú sốc lớn chờ đợi tôi. Tôi vừa bước vào cửa đã thấy ánh mắt đỏ hoe của người thân, và ngay lập tức được thông báo tin vợ tôi đột ngột lên cơn đau tim vào đúng đêm tôi đi công tác. Cô ấy được đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng không qua khỏi.
Tôi đứng lặng người, cảm giác tội lỗi và hối hận như đè nặng lên tâm trí. Vợ tôi đã gọi cho tôi vào lúc đau đớn nhất, lúc cô ấy cần tôi nhất, nhưng tôi đã từ chối để chìm đắm trong sự sai lầm. Tôi đã đánh mất tất cả – người phụ nữ tôi yêu thương nhất, và cũng là niềm tin cuối cùng trong cuộc đời.
Kể từ hôm đó, mọi thứ trong tôi như sụp đổ. Từng đêm, tôi sống trong sự dằn vặt, hối hận, và ám ảnh về khoảnh khắc tôi đã đánh đổi cả gia đình, hạnh phúc và cuộc đời mình chỉ vì một phút yếu lòng. Vợ tôi đã ra đi mãi mãi, còn tôi thì mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân.