Mẹ chồng tôi đã ốm liệt giường một thời gian dài, và có vẻ bà cũng hiểu rằng mình có thể ra đi bất cứ lúc nào. Vì thế, bà quyết định chia tài sản cho các con ngay trước khi quá muộn. Anh cả và chị hai mỗi người được 300 triệu, còn tôi – người con dâu mà bà vẫn luôn bảo là chăm lo tốt cho bà – lại được phần tài sản lớn nhất: căn nhà trị giá đến 10 tỷ đồng. Nghe thấy thế, ai cũng tỏ vẻ ghen tị, không khỏi có những ánh mắt xoi mói, dè bỉu và thậm chí còn tìm cách bày mưu tính kế hòng gây khó dễ cho tôi.
Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng thấy an ủi, nghĩ rằng có lẽ mẹ chồng cuối cùng cũng đã ghi nhận những gì tôi làm cho bà trong thời gian qua. Sau khi mọi thủ tục được thông báo, tôi chuẩn bị sẵn tâm lý để nhận phần tài sản đó về tên mình.
Nhưng khi cầm sổ đỏ trên tay và lật giở từng trang giấy, lòng tôi chùng xuống. Bà đã lẳng lặng chuyển quyền sở hữu căn nhà cho một người khác từ trước đó, và người đứng tên hoàn toàn không phải tôi. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập khi tôi nhận ra mình chỉ là một quân cờ trong nước đi của bà – có lẽ là để thử thách lòng tham của những người con.
Bài học ấy khiến tôi hiểu sâu sắc rằng đôi khi, không phải của cải mới là điều đáng giữ lấy, mà chính là sự tự chủ và tự trọng. Thay vì tranh giành tài sản, tôi quyết định rời đi, tự tạo dựng cuộc sống bằng đôi tay mình, để lại đằng sau những toan tính và đố kỵ.