Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ truyền thống, luôn giữ quan điểm rằng con dâu khi về nhà chồng là phải cống hiến cho nhà chồng. (Ảnh minh họa)
Tôi mới được công ty thưởng một khoản tiền, không nhỏ nhưng cũng không phải quá lớn. Không biết bằng cách nào mà tin này đến tai mẹ chồng và bà nảy ra ý định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.
Lần đầu tiên mẹ ngỏ lời mời gia đình tôi đi ăn tại nhà hàng, tôi đã đồng ý mà không nghi ngờ gì. Nhưng tôi không thể ngờ rằng, vừa gọi món xong thì cả gia đình 2 người em chồng gồm 9 người đã ùa tới.
Khi những người này ùa vào phòng ăn, tôi cảm thấy có một áp lực khó tả. Đây không chỉ là một bữa tiệc nhỏ trong nhà tôi thôi sao, nhưng giờ đây lại giống như bữa đại tiệc đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, với mục đích rõ ràng là để tôi phải trả tiền.
Mẹ chồng yêu cầu tôi gọi thêm nhiều món hơn. Nhìn quanh bàn ăn đông đúc, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau, nhưng tôi lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc. Tuy khó chịu và áp lực nhưng tôi vẫn cố gắng mỉm cười và làm theo.
Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi nhận ra đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng. Nếu hôm nay tôi lại thỏa hiệp, sau này nhà chồng sẽ càng quá đáng hơn. Vì thế, tôi đã đứng dậy và nói với mọi người:
– Xin lỗi mẹ và các em, con có việc gấp phải đi trước.
Câu nói của tôi khiến không khí trong phòng đột ngột im lặng. Mẹ chồng lập tức chặn tôi lại, nói với giọng điệu đầy đe dọa:
– Ai sẽ trả tiền nếu con đi?
Khi tôi chuẩn bị rời đi, mẹ chồng liền hỏi ai là người trả tiền. (Ảnh minh họa)
Tôi hít một hơi thật sâu và nói rằng ai đứng ra tổ chức bữa tiệc này thì người đó trả tiền. Tôi không phải là người mời, cũng không phải là người chủ trì bữa tiệc, cũng không mời gia đình mấy người em chồng đến ăn nên sẽ không trả tiền. Đồng thời, tôi bày tỏ rằng nếu sau này mẹ chồng muốn mở đại tiệc thế này thì nên bàn bạc với tôi trước, đừng đưa tôi vào thế đã rồi.
Mẹ chồng đỏ bừng mặt, hình như muốn nói gì nữa nhưng tôi không cho bà cơ hội. Tôi quay người rời đi. Khoảnh khắc bước ra khỏi nhà hàng, tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ quyết tâm hơn thế.
Về đến nhà, tưởng chồng sẽ mắng tôi nhưng không ngờ anh lại đồng tình với cách làm của tôi, vì anh biết mẹ đã đi quá xa.
– Em nói đúng. Mẹ đã đi quá xa. Anh sẽ nói chuyện đàng hoàng với mẹ.
Lúc đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Sự ủng hộ của chồng khiến tôi cảm thấy mình không đơn độc trong “cuộc chiến” này.
Vài ngày sau, mẹ chồng gọi điện cho tôi với giọng điệu dịu dàng hơn và không còn nhắc đến bữa tiệc đó nữa. Có lẽ bà đã nhận ra lỗi sai của mình. Mối quan hệ giữa chúng tôi không thay đổi hoàn toàn, nhưng ít nhất đã có sự tôn trọng lẫn nhau.
Từ sự việc này, tôi học được rằng hôn nhân và gia đình không phải là sự hy sinh một chiều, mà cần có sự tôn trọng và thấu hiểu từ cả hai phía. Tôi đã học được cách bảo vệ bản thân và giữ vững nguyên tắc của mình. Trong các mối quan hệ gia đình, đặc biệt là giữa mẹ chồng và nàng dâu, sự tôn trọng và thấu hiểu là điều cần thiết.