Nhìn chị gái hãnh diện khoe cái áo 200 nghìn chồng tặng mà tôi xấu hổ vô cùng, càng hối hận vì những lời từng nói với anh rể

Chị gái chỉ vào cái áo 200 nghìn đang mặc, khoe với tôi, bảo là được chồng tặng nhân ngày 20/10.

Hồi chị gái dẫn anh rể về ra mắt, cả nhà tôi đều phản đối. Chị tôi là giáo viên cấp 2. Còn anh rể chỉ là thợ hồ, công việc bấp bênh, tháng làm tháng không, trình độ học vấn cũng chưa hết lớp 12. Sự chênh lệch quá lớn khiến bố mẹ tôi sợ hãi, sợ vợ chồng chị bất đồng quan điểm rồi không thể hạnh phúc. Nhưng chị gái vẫn một mực đòi lấy anh ấy làm chồng, nếu không sẽ không yêu ai nữa. Bất đắc dĩ, bố mẹ tôi đành đồng ý để anh chị tổ chức đám cưới. Ngày chị cưới, mẹ tôi cứ thở dài, lo lắng cho cuộc sống của chị gái còn nhiều hơn là vui mừng. Tôi chỉ có mỗi chị là chị gái nên càng lo hơn, tôi đã mừng cưới chị 2 lượng vàng, chỉ mong muốn giúp chị có cuộc sống sung túc hơn.

Sau khi cưới, anh rể thường chở chị gái về nhà bố mẹ tôi chơi. Lần nào gặp, tôi đều nói những câu khó nghe với anh. Tôi chê bai anh ấy công việc không ổn định thì không thể lo cho vợ con những gì tốt nhất. Tôi mua đồ ăn ngon về cho chị gái, bảo chị ăn uống bồi bổ để đứa bé trong bụng được khỏe mạnh. Sẵn đó, tôi mỉa mai anh rể chắc không bao giờ mua được những món này cho vợ ăn. Tôi mua váy bầu hàng hiệu cho chị gái, nhân đó nói mấy câu xỉa xói anh rể cho hả giận. Mỗi lần như thế, anh rể đều im lặng hoặc cười mỉm chứ không giải thích gì. Chị tôi thì giận, trách tôi không tôn trọng anh rể. Có lần, chị còn hờn dỗi, không thèm cầm đồ tôi mua tặng về nhà.

Nhìn chị gái hãnh diện khoe cái áo 200 nghìn chồng tặng mà tôi xấu hổ vô cùng, càng hối hận vì những lời từng nói với anh rể - Hình 1

Ảnh minh họa

Đến khi chị gái sinh con, tôi mới dần thấu hiểu được lý do chị chọn anh rể làm chồng. Anh ấy nghe tin vợ chuyển dạ lúc đang làm công trình. Không kịp thay quần áo, anh ấy đã chạy xe thẳng đến bệnh viện, sẵn sàng ký giấy tiêm thuốc đẻ không đau cho vợ vì sợ vợ đau đớn. Chị tôi được đẩy từ phòng sinh ra, tôi bắt gặp anh ấy lén lau nước mắt vì hạnh phúc. 5 ngày chị tôi nằm viện, anh rể một tay chăm sóc, dìu chị đi vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân cho vợ, bế con cả đêm cho vợ ngủ. Mẹ tôi cũng gật gù hài lòng khi thấy con rể đối xử với vợ hết mực chu đáo và quan tâm.

Hiện tại, cháu tôi đã gần tròn một tuổi. Hôm qua anh chị chở cháu về nhà chơi. Tôi tặng chị gái cái túi xách 5 triệu, tặng cháu gái một sợi lắc tay vàng. Chị cười toe toét nhận lấy, còn hãnh diện chỉ vào cái áo mình đang mặc, bảo là quà của chồng tặng ngày 20/10. Cái áo có 200 nghìn thôi nhưng đó là cả tấm lòng của anh ấy. Bao nhiêu tiền làm được, anh đều đưa hết cho chị để dành dụm, đầu năm sau xây nhà. Mỗi ngày anh chỉ xin vợ 50 nghìn để xăng xe, ăn sáng. Anh đã nhịn ăn sáng nhiều ngày để mua cái áo tặng vợ. Vậy nên với chị tôi, cái áo này còn đáng giá hơn những món quà đắt tiền khác. Tôi nghe chị nói, nhìn ánh mắt chị tràn ngập hạnh phúc mà lòng lại hối hận. Hồi trước, tôi đã nói xấu, coi thường anh rể, giờ tôi mới nhận ra sai lầm của mình. Chỉ mong vợ chồng chị mãi mãi hạnh phúc như thế, vậy là tôi yên lòng rồi.