Mất cả cha lẫn mẹ vì bệnh xã hội, cô sinh viên – Phùng Thị Hồng Ngọc cố gắng vượt qua nghịch cảnh và định kiến, chọn học ngành xã hội học để mai sau làm công tác cộng đồng.
Cô sinh viên Phùng Thị Hồng Ngọc (trú tại thôn Vòng Phệ, xã Chu Minh, huyện Ba Vì, Hà Nội) hiện đang là sinh viên năm nhất Học viện Thanh Thiếu niên Việt Nam. Năm 3 tuổi Ngọc mất cha, 7 tuổi mất mẹ, hai chị em dựa vào ông bà lớn lên. Ông bà nội Ngọc nay đã ngót nghét 70, thường xuyên bị ốm đau hành hạ. Hiện em gái Ngọc đã thôi học để đi làm kiếm sống.
Ngày bố mẹ mất Ngọc còn nhỏ nên chưa hiểu rõ lắm về căn bệnh xã hội. Sau này đi học, bị bạn trêu, rồi nghe nhiều người lớn dặn con mình không chơi với Ngọc thì mới ngờ ngợ nhận ra.
Đôi mắt đã mờ đục của bà Nguyễn Thị Thăng – bà nội Ngọc nhòe đi lúc kể về hai cô cháu mồ côi: “Tôi coi như chăm con lần hai. Mỗi đứa một bên nách. Nửa đêm đang ngủ chúng nó tỉnh giấc khóc gọi mẹ, tôi nghe cũng khóc theo. Hai ông bà già làm thuê nuôi cháu. Mỗi khi đến trường, thấy bạn bè cùng lứa ăn bánh kẹo, bim bim hai đứa chảy nước miếng. Chúng nó biết nhà mình nghèo nên không dám đòi bà mua…”.
“Từ ngày bé, thầy cô đã luôn động viên, căn dặn tôi phải học, cố gắng học tốt để sau này tự lo cho tương lai của mình”, Ngọc chia sẻ về động lực giúp cô luôn nỗ lực vượt lên. Suốt những năm tháng đi học, cô sinh viên luôn cố gắng học tốt để săn học bổng, đỡ đần tiền học sinh cho ông bà.
“Nhà tôi và cả hàng xóm nữa, đi làm thuê từ lúc đi học, đi làm rồi lại chẳng muốn học nữa. Người bỏ đi học đi làm nhiều, rồi lại lấy chồng sớm. Tôi không muốn như vậy. Tôi không chấp nhận an phận, không chấp nhận để cái vòng luẩn quẩn, nghèo khó, bỏ học rồi đi làm thuê, rồi lại nghèo quấn lấy mình. Học vẫn là con đường duy nhất, bền vững nhất cho tương lai của tôi”, Ngọc tâm sự.
Bằng quyết tâm và nỗ lực, Ngọc đã đậu vào ngành xã hội học tại Học viện Thanh Thiếu niên Việt Nam. Ngày nhận giấy báo đỗ đại học, hai bà cháu Ngọc ôm nhau khóc nức nở. Nhưng rồi sau niềm vui ấy lại là nỗi lo tiền đâu cho cháu đi học tiếp 4 năm nữa đây? Khi của để dành của hai ông bà chỉ là 2 chiếc máy cày gỉ hoen gỉ hoét và con bò đực nuôi được 4 năm nay.
Thương ông bà vất vả, Ngọc tự tìm hướng đi cho mình, cô nhờ thầy cô, bạn bè tìm được một tổ chức từ thiện giúp đỡ trẻ em mồ côi. Ngọc về Hà Nội ở tại ngôi nhà tình thương cùng gần chục bạn cùng cảnh ngộ. Cô tân sinh viên sáng đi học, chiều đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt.
Cô sinh viên mồ côi chia sẻ: “Tôi chọn học ngành quan hệ công là vì muốn sau này vừa tự nuôi sống được mình, vừa giúp được những hoàn cảnh khó khăn như mình vươn lên trong cuộc sống”.