Tôi giải thích rất rõ là mình không biết gì về những chuyện chồng gây ra nhưng không ai tin.
Chồng tôi luôn ôm mộng làm giàu một cách nhanh chóng. Tôi khuyên anh nên làm ăn chân chính, đừng mơ mộng hão huyền, chẳng có ai giàu nhanh nếu kiếm tiền bằng mồ hôi nước mắt cả. Nhưng chồng chê bai tôi có tầm nhìn hạn hẹp, là đàn bà nên không tính toán bằng đàn ông… Thay vì làm công ty ổn định, anh xin nghỉ việc, bảo là chuyển sang làm sales bất động sản, đầu tư đất và vàng thì không bao giờ nghèo được. Tôi cản không được, nhờ đến gia đình 2 bên, bạn bè cũng không ai thay đổi được quyết định của anh.
Nghỉ việc rồi, chồng tôi ở nhà học cách chơi chứng khoán và “cò” bất động sản. Ngày nào anh cũng xách cặp, mặc đồ đẹp đi làm nhưng mấy tháng liền không đưa nổi cho vợ một đồng tiền nuôi con. Mỗi sáng anh còn xin tôi vài chục nghìn hoặc 100 nghìn để cà phê, xăng xe. Vừa làm kiếm tiền, vừa lo con nhỏ nên tôi lúc nào cũng bực bội cáu gắt, tình cảm vợ chồng càng thêm lạnh nhạt. Đến đầu năm nay, chúng tôi chính thức “phòng ai nấy ngủ” vì tôi đã quá chán chồng. Tôi cũng muốn ly hôn nhưng sợ con thiếu vắng tình cảm của cha nên đành ráng chịu đựng.
Vợ chồng tôi cũng không trao đổi, nói chuyện nhiều nữa. Nếu có cũng là vài ba câu liên quan đến con thôi. Tới tháng 4, không hiểu tiền ở đâu mà chồng đưa cho tôi 50 triệu, bảo tôi gửi ngân hàng để làm tiền tiết kiệm cho con. Tôi hỏi ở đâu mà anh có số tiền này thì chồng nói do anh làm ăn được. Từ tháng 4 đến tháng 8, mỗi tháng chồng đều đưa tôi 50-70 triệu, trong túi anh cũng đầy tiền. Tôi nghi ngờ hỏi mà chồng vẫn không nói thật số tiền kia ở đâu có, chỉ bảo tôi cứ yên tâm mà cất đi.
Đến tuần trước, chồng tôi bỏ trốn khỏi nhà, chỉ để lại dòng tin nhắn xin lỗi và kêu tôi nộp đơn ly hôn đi. Tôi gọi điện không được, nhắn tin cũng không được. Bố mẹ chồng cũng lo rối lên mà không ai liên hệ được với anh. Hôm kia, mới sáng sớm mà trước nhà tôi đã um sùm lên, có mấy người chửi bới, gọi to tên chồng tôi ra để mắng chửi. Tôi mở cổng hỏi họ tìm anh để làm gì thì họ nói chồng tôi vay mượn tiền đầu tư làm ăn, giờ thua lỗ thì bỏ trốn, không chịu trả tiền cho họ. Có người còn đem cả bát hương và ảnh chồng tôi đến để chửi cho hả giận.
Tôi giải thích rằng mình không hề biết những chuyện này nhưng họ không tin. Họ chửi tôi là lấy tiền chồng xài thì sướng mà sao không dám chịu gánh nợ cho chồng. Toàn những lời lẽ rất khó nghe. Tôi phải ghi giấy hẹn trả nợ cho từng người, họ mới chịu đi về. Tính tổng tiền chồng tôi nợ người ta cả gốc lẫn lãi là hơn 2 tỷ đồng, một số tiền quá lớn so với khả năng của tôi. Bố mẹ 2 bên biết chuyện cũng động viên và giúp đỡ tôi trả nợ nhưng vẫn không đủ. Tôi vẫn còn thiếu 1 tỷ 700 triệu đồng. Giờ tôi có nên bán nhà trả nợ không? Và làm thế nào để chồng tôi chịu quay về giải quyết chuyện của anh đây?