Mẹ nhà vô địch AFF Cup Phạm Xuân Mạnh kể chuyện thời khó khăn của con trai: “Mạnh gọi điện xin mua đôi giày đá bóng 4 triệu, cả nhà phải bán con trâu duy nhất để gửi tiền cho con”

Mẹ nhà vô địch AFF Cup Phạm Xuân Mạnh kể chuyện thời khó khăn của con trai: “Mạnh gọi điện xin mua đôi giày đá bóng 4 triệu, cả nhà phải bán con trâu duy nhất để gửi tiền cho con”.

Tiếng nói của mẹ, cùng giọt nước mưa lạnh buốt rơi xuống má khiến tôi tỉnh giấc vào nửa đêm. Nhưng chúng vẫn không chiến thắng được cơn buồn ngủ. Tôi lăn qua chỗ khác, hy vọng không còn bị làm phiền.

Song những hạt mưa ngang ngạnh, từ bên ngoài, vẫn xuyên qua lỗ thủng khác trên mái ngói và nhỏ long tong xuống dưới, rơi vào đầu tôi ướt đẫm.

Tôi buộc phải dậy, cùng với bố khiêng giường sang một nơi được bảo vệ tốt hơn bởi lớp ngói. Còn mẹ chạy ngược chạy xuôi dọn đồ đạc, đồng thời tìm chậu, ca nhôm hay bất cứ thứ gì có thể hứng những dòng nước để đảm bảo sáng mai chúng tôi không bị nhấn chìm.

Nhà vô địch AFF Cup Phạm Xuân Mạnh và mẹ

Rồi cuộc chạy loạn cũng qua. Nhưng phải rất lâu sau tôi mới có thể ngủ lại. Và trong giấc mơ chập chờn, tôi ước nhà mình không còn bị dột, để tôi có thể ngủ một mạch tới sáng. Có điều tôi biết, giấc mơ chỉ là giấc mơ. Để sửa nhà, chưa nói là xây một căn nhà mới, cần rất nhiều tiền.

Mà tiền lại là thứ tôi hiếm khi nhìn thấy. Bố mẹ tôi cũng vậy. Thật ra là có một lần, song chính xác, nó không thuộc về chúng tôi, và chỉ thoáng qua. Đó là vào một ngày, sau rất nhiều đêm bàn bạc, bố mẹ tôi quyết định vay mượn khắp nơi để mua chiếc máy cày ba càng để cày hoặc chở hàng thuê.

Tôi đã rất yêu nó. Có thể chơi đùa với nó cả ngày, thậm chí ngủ cùng chỉ để được vuốt ve lớp sơn màu xanh mát rượi của chiếc máy cày. Bởi nó giúp tôi, và hai chị, có thêm những bữa cơm đúng nghĩa, thay vì cứ phải độn khoai sắn. Tôi không mặc cảm vì nhà nghèo, nhưng nhờ có nó, tôi trở nên oai hơn nhiều trong mắt đám bạn.

Nghĩ xem, một thằng nhóc loắt choắt lái chiếc máy cồng kềnh trông thật ngầu, phải không? Việc này khác hẳn lúc ngồi trên lưng trâu, lại dễ điều khiển hơn.

Năm 10 tuổi khi bố mẹ mang nó về, tôi đã có thể lái ngon ơ, đi những đường cày thẳng tắp. Nhưng vì thấy tôi quá nhỏ, phải 1 năm sau bố mới chính thức phong tôi làm trợ lý. Và tôi sẽ cày nếu bố tôi bận việc khác, như đi xây dựng, một công việc mà đến bây giờ bố vẫn làm.

Nếu không phải cày ngoài ruộng, tôi sẽ chăn trâu và đợi đến buổi chiều. Đó là khoảng thời gian tuyệt nhất, khi tôi được chạy theo “quả bóng”, vốn được làm từ quả bưởi hay cuộn nylon, hoặc đôi khi là búi giẻ.

Tôi ghét những đêm mưa, nhưng không phải khi cùng trái bóng. Dưới cơn mưa, chúng tôi ướt nhẹp, trở thành những “người bùn” và trơn như một con lươn, sau khi lăn lê bò toài trên mảnh ruộng nay đã quá lầy lội. Đôi khi tôi vẫn ước được sống lại khoảnh khắc đó.

Nhưng cũng giống đi cày, tôi đã phải chờ một thời gian mới kiếm được suất trong đội của xóm. Trước đó, vì bé nhất, nên chỗ của tôi sẽ là phía sau cầu môn để nhặt bóng cho các anh, như bây giờ người ta gọi là “ball boy”.

Nhưng tôi không cho phép mình rảnh rỗi. Thường thì tôi sẽ tập sút với các “ball boy” khác. Lại thêm việc nhà tôi gần sân, nên được các anh tin tưởng giao giữ bóng. Và tôi lại quần thảo với nó trước sân nhà cả đêm.

Chỉ một mình, tôi đá vào tường, chờ nó dội ra và tiếp tục đá. Tôi đá nhiều đến nỗi, cảm giác nếu gia nhập lò Sông Lam Nghệ An muộn hơn chút nữa, căn nhà khốn khổ của chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ đổ sụp.

Mẹ thường la tôi vào những ngày đó. Nhưng cũng chính vì thế, mẹ biết tôi yêu bóng đá đến thế nào. Để rồi chọn cho tôi một con đường để đi.

Khi còn là một đứa trẻ, tôi chưa bao giờ mơ ước xa xôi hoặc nghĩ có thể làm được gì đó lớn lao với bóng đá. Thế giới của tôi là cái đồi xơ xác cạnh nhà, là đồng ruộng bát ngát ở Yên Thành, là viễn cảnh vào bộ đội, đi nghĩa vụ quân sự.

Tôi chưa bao giờ lên thành phố để biết rằng, còn có một cuộc sống khác, sung túc và nhộn nhịp hơn. Đồng thời, bóng đá có thể mang lại cuộc sống đó. Nhưng mẹ tôi thì biết. Và mẹ tin bóng đá sẽ là lối thoát…”

Theo Quý Hải – Báo Tiền Phong