Sau hôm đó, tôi có ấn tượng rất xấu về chị Phượng và yêu cầu rời khỏi nhà nhưng chị không chịu đi.
Lúc mới vào đại học, tôi muốn ở cùng bạn cho thoải mái, không muốn sống cùng với vợ chồng chị gái. Nhưng bố mẹ muốn tôi tiết kiệm một khoản tiền trọ mỗi tháng nên ra sức thuyết phục đến nhà chị gái sống.
Vậy là 3 năm nay, tôi sống cùng với gia đình chị. Hằng ngày tôi đi học và làm thêm nên chỉ về nhà khi đã tối muộn. Anh chị và các cháu đối xử với tôi khá tốt, thế nên tôi cũng thấy dễ thở trong ngôi nhà đó.
Anh rể tôi rất ít nói, mỗi khi có 2 anh em trong nhà, tôi chỉ nằm lì trong phòng và rất ngại ăn chung, vì chạm mặt anh ấy chẳng biết nói gì. Điều tôi quý nhất ở anh rể, đó là rất thương yêu chiều chuộng vợ con.
Cuối mỗi tuần, anh ấy thường đưa cả gia đình đi ăn quán hay dã ngoại và tôi cũng được đi ké. Mỗi khi trong nhà có việc gì xảy ra, anh rể tôi luôn bình tĩnh giải quyết, không la mắng hay quát nạt vợ con bao giờ. Càng sống lâu cùng nhau, tôi càng nhận thấy ở anh ấy có nhiều điểm tốt và chị tôi đã không chọn nhầm chồng.
Một tháng trước, có một cô bạn thân của chị gái tôi đến ở nhờ, vì chưa tìm được phòng trọ mới. Chị ấy tên Phượng, ngoại hình xinh đẹp, hơn 30 tuổi chưa lập gia đình nghe nói muốn sống độc thân cả đời.
Chị Phượng nấu món ăn rất ngon và nói chuyện rất khôn khéo. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi thường vào phòng ngồi tám chuyện với chị ấy, nhờ sự chỉ bảo của chị mà tôi hiểu thêm nhiều về đàn ông hơn.
Ngày hôm kia, chị gái tôi trực ca đêm giúp một người đồng nghiệp, tôi đi làm thêm nên gần 10 giờ tối mới về nhà. Lúc đi ngang qua phòng chị gái thì nghe có tiếng động lạ, cửa hé mở nên tôi ghé mắt vào thì thấy chị Phượng mặc chiếc áo 2 dây đang đứng trước mặt anh rể.
Tôi chưa biết phải làm sao thì nghe thấy tiếng anh rể nói:
“Đây là lần thứ 2 em đi nhầm phòng trong ngày rồi, đừng để anh nổi giận, lúc đó lại mất hết tình anh em. Em là người phụ nữ xinh đẹp, xứng đáng được cuộc sống hạnh phúc, đừng đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác nữa. Thay đổi tâm tính đi thì tương lai rộng mở”.
Anh rể nói thế rồi mà chị Phượng mặt cứ trơ ra, còn cố chèo kéo. Không ngờ anh rể gạt mạnh tay chị ấy đến mức bong cả chiếc móng giả khiến chị ấy kêu đau.
Anh rể lao ra khỏi phòng thì chạm mặt tôi, 2 anh em cùng bối rối nhìn nhau. Anh ấy bảo tôi hãy quên những chuyện vừa xảy ra và đừng nói cho chị gái tôi biết kẻo gia đình bất ổn. Anh bảo đủ bản lĩnh để bảo vệ bản thân nên tôi không phải lo lắng gì.
Sau hôm đó, tôi có ấn tượng rất xấu về chị Phượng và yêu cầu rời khỏi nhà nhưng chị không chịu đi. Chị nói chỉ khi nào chị gái tôi đuổi thì mới đi. Tôi thì không dám nói cho chị gái biết sự việc nhưng nhìn chị gái không biết gì, vẫn đối xử tốt với bạn mà tôi tức không chịu nổi. Tôi không biết phải tiễn vị khách không mời này thế nào nữa?